Canh Dãi Khoai

Trong lời tựa của Miếng Ngon Hà Nội, Vũ Bằng viết “Xa Hà Nội một dạo, người trở lại đế đô có thể ăn các thứ cao lương mỹ vị của Tàu, Tây; nhưng rút lại thì người Hà Nội rồi cũng quay về những món ăn cổ truyền đặc biệt Hà Nội nó làm cho chúng ta thèm nhớ.”, và “Bởi vì phàm thức quà gì ngon nhất, thảy thảy đều phải “có mặt” ở Hà Nội cả. Nhớ đến những quà ấy, không phải nhớ đến Hà Nội mà thôi, nhưng nhớ tất cả một dải đồng bằng phì nhiêu Bắc Việt…”

Tôi nghĩ ai cũng vậy thôi, không chỉ riêng người Hà Nội, mà người ở xứ nào đều có những nỗi nhớ, những kỉ niệm được gợi lại qua một đoạn nhạc, một thước phim, một hình ảnh và qua những món ăn quen thuộc.

Lâu lắm, tôi mới được thưởng thức lại món Canh dãi khoai. Dãi khoai, hay ngó, bồng khoai là phần mọc từ gốc của cây khoai môn hay khoai ngứa. Dãi khoai mọc thân dài, có dãi còn có cả củ khoai non. Có cậu em Rể, quê ở Thái Bình, mỗi lần về quê, cô sui đều gửi quà lên, và có dãi khoai. Nói thật, mẹ và các bác tôi nhận dãi khoai còn háo hức như nhận được cao lương. Các siêu thị ở Hà Nội chắc không có bán, các chợ dân sinh may ra có, tôi cũng không rõ nữa.

Dãi khoai nấu thì cũng không cần quá cầu kỳ. Có thể nấu với ốc, nhưng Mẹ tôi bà thích nấu với sườn heo.
Mua dãi khoai ở chợ thì sẽ không phải tự tước vì người bán sẽ làm cho mình. Dãi khoai có thể gây ngứa, Mẹ tôi ngồi tước cả buổi tay dính nhựa đen sì.

Để tránh bị ngứa, ngâm qua nước muối, sau đó rửa sạch.
Sườn chọn phần sườn non, chặt miếng nhỏ vừa ăn rồi trụng nước sôi. Phi một ít hành để xào cùng với sườn cùng gia vị và nước mắm cho đến khi sườn hơi săn lại, gia vị lên mùi thơm thì đổ nước sâm sấp ninh sườn.
Dãi khoai khi ráo nước, được xào với hành thơm và gia vị. Nên xào kỹ và xào từng ít một để cho đảm bảo vị và và gia vị ngấm đều với dãi khoai.
Sườn ninh mềm thì cho dãi khoai vào, khi dãi khoai mềm tơi ra mới gạn mẻ đã lọc vào tiếp, nêm nếm vừa ăn.
Sau cùng thêm hành, ngổ cho thơm.

Canh dãi khoai mùa hè ăn nguội cũng được, thơm, mát. Nhưng tôi thích ăn nóng, mùa đông mà húp miếng canh dãi khoai nóng thì vừa ấm, vừa tỉnh người.
Dãi khoai mềm, hơi nhớt nhưng bùi, vị mẻ thanh thanh, chua chua rất quyện. Mùi gia vị, hành, ngổ bốc lên thơm mùi mộc mạc, mùi quê quê nhưng cứ cuốn cuốn. Gặm 1 miếng sườn mềm, kèm lớp dãi khoai sền sệt cho vị ngậy ngậy, bùi bùi. Dù biết ăn uống phải có ý tứ, không được húp sột sột, nhưng nếu thử húp 1 cái thành tiếng, nhằn miếng xương sườn róc thịt, thú vị lắm.

Chả hiểu sao, tôi húp lại nhớ lại thời tôi vs Mẹ tôi ở 1 căn phòng thuê bé tẹo 10m2 cách đây hơn 30 năm, thiếu thốn, khó khăn nhưng cơm lúc nào cũng nóng hổi.
Tôi nhớ cả thời gian ở với Ông bà Ngoại, mùa đông rét đi học về buổi tối, bà Ngoại cũng chuẩn bị cho những bát canh nóng, ăn ấm bụng.

Có lẽ chẳng riêng gì Canh Dãi khoai, mà tất cả những món ăn gợi lại “Nostalgia – Sự hoài niệm” đều cho ta cảm xúc như vậy.

nostalgia

Leave a comment